Huỳnh Tôn. Tôi lại tưởng ông đi xe khác đến. Mô tô này đẹp ghê.
– Đừng nói là bà nghĩ tôi đi xe đạp đến đón bà nhé.
Huỳnh Tôn tiêu sái đưa mũ bảo hiểm nhỏ cho Lệ Hương. Cô thích chí cầm lấy, đội ngay vào, trèo lên sau xe.
– Trời ơi thích quá. Từ bé đến giờ tôi chưa từng được ngồi xe mô tô phân khối đầu.
– Đại tỷ toàn được siêu xe đưa đón, không cần kể khổ.- Huỳnh Tôn khúc khích cười.
Lê Hương bĩu môi.
Lắp đặt máy lạnh nhà xưởng
– Đi thôi, công viên thẳng tiến.Vịt ơi, chị đến đây…
Huỳnh Tôn phá lên cười rồ ga phóng đi.
Gió thổi vù vù khiến Lê Hương phải lấy kính trong túi xách ra đeo vào, cảm giác tự do tự tại, trẻ trung và tươi tắn thật là thích. Không cần giữ hình tượng, không cần sợ Mạc Tuân không thích, ghen tuông hay quản lý. Lê Hương cười mãi không thôi, nhẹ nhõm và hạnh phúc.
Huỳnh Tôn thực sự đưa cô đến công viên trong thành phố, mua bỏng ngô và Coca, họ cùng
xếp hàng mua vé đạp vịt. Lê Hương trầm trồ.